Bảo tàng lịch sử Việt Nam xuất bản, 2009 - 231 Seiten
Bảo tàng lịch sử Việt Nam xuất bản, 2009 - 231 Seiten
Tranh thủ những lúc rảnh rỗi, Vũ Xuân Thiều thường viết thư gửi về cho người thân. Trong thư anh kể chuyện chiến đấu, chuyện sinh hoạt ở đại đội, dặn dò và động viên bố mẹ nếu có ngày "anh không về". Ngày 21-12-1972, Vũ Xuân Thiều đang viết dở một bức thư thì có lệnh chuyển cấp chiến đấu. Lá thư viết dở ấy có đoạn: "Bố mẹ thân yêu! Qua hai đêm nặng nề, cái nặng nề vì phải đứng nhìn lửa đạn hết đợt này đến đợt khác rải xuống Hà Nội, con thấy uất ức lắm vì chưa làm được gì. Con nghĩ bây giờ không phải là lúc lo lắng cho ngôi nhà của mình, cũng không có quyền nghĩ đến bản thân…".
Rất tiếc sau này lá thư đến tay người nhận thì Vũ Xuân Thiều đã xếp lại đôi cánh bay. Ông Thăng tâm sự rằng: "Bố mẹ tôi biết con trai mình đang thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm. Họ hiểu sự khốc liệt của chiến tranh. Nên mỗi lần nhận được thư em, ông bà đều lặng thinh không nói!". Còn nhớ, trung tuần tháng 12-1972, đế quốc Mỹ tiến hành cuộc tập kích đường không chiến lược quy mô lớn bằng máy bay B-52 vào Hà Nội, Hải Phòng và các vùng phụ cận thì Vũ Xuân Thiều nằm trong đội hình Đại đội 9 bay đêm của Trung đoàn 927. Đêm 28-12-1972, phi công Vũ Xuân Thiều trực ban chiến đấu. Từ sân bay dã chiến ở Cẩm Thủy, Thanh Hóa, theo lệnh của Sở chỉ huy, phi công Vũ Xuân Thiều xuất kích. Lách qua được vòng vây của các chiến đấu cơ bảo vệ B-52 của địch, Vũ Xuân Thiều điều khiển chiếc MiG-21 của mình tiếp cận một chiếc B-52 và khi thời cơ đến, anh xin lệnh công kích. Hai quả tên lửa đã phóng nhưng B-52 chỉ bị thương. Vài giây sau, tín hiệu của Thiều trên màn hình ở Sở chỉ huy biến mất, kể cả dấu hiệu của chiếc B-52.
Thêm một chiếc B-52 của đế quốc Mỹ bị không quân Việt Nam bắn rơi, chiến công của phi công Vũ Xuân Thiều được ghi nhận. Nhưng anh cũng mãi mãi không về. Người lính bay quả cảm ấy quyết thực hiện ý chí tiêu diệt địch khi cùng với chiếc MiG-21 thân yêu biến thành quả tên lửa thứ 3 lao vào kẻ thù trước mặt, như lời anh từng nói với đồng đội. Tinh thần chiến đấu quả cảm và chiến công đặc biệt xuất sắc của liệt sĩ, phi công Vũ Xuân Thiều đã được vinh danh xứng đáng. Ngày 20-12-1994, Nhà nước đã truy tặng danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân cho anh. “Nửa thế kỷ đã trôi qua, em Thiều và các đồng đội góp phần làm nên Chiến thắng “Hà Nội-Điện Biên Phủ trên không” mãi là niềm tự hào của tất cả chúng ta”-Đại tá Vũ Xuân Thăng khẳng định tại cuộc giao lưu nhân chứng do quận Ba Đình, TP Hà Nội tổ chức ngày 11-12 vừa qua.
Giấy phép xuất bản số 110/GP - BTTTT cấp ngày 24.3.2020 © 2003-2024 Bản quyền thuộc về Báo Thanh Niên. Cấm sao chép dưới mọi hình thức nếu không có sự chấp thuận bằng văn bản.
Thể loại: cổ đại, xuyên tới kiếp trước, sủng
Điền Triết Liên x Nam Cung Hủ Liên
Ở kiếp này Hủ Hiên cùng Điền Triết Hiên có duyên phận với nhau, nàng bị tình địch của hắn giết chết. Khi xuống âm phủ, Nguyệt lão nói cho nàng biết rằng nàng và hắn có duyên tiền kiếp. Kiếp trước nàng chết trên tay hắn, hắn hối hận nên cầu trời khấn phật. Vậy nên Nguyệt lão cho nàng xuyên đến kiếp trước để làm tiếp mối lương duyên.
Nàng xuyên đến lúc nàng tự sát vì phải gả cho hoàng thượng vì nàng lúc đó đã có người thương.
Nàng là thiên kim của Thừa tướng Nam Cung Hoành Văn, có một vị huynh trưởng là Nam Cung Diệp Lôi. Phụ thân của nàng muốn làm vua, đưa nàng vào cung làm hoàng hậu là có mục đích.
Đây là truyện có nam chính làm hoàng đế nên nam chính không sạch. Khi Hủ Liên mới vào cung, Triết Liên còn mây mưa với Hồng quý phi ngay trên giường của Hủ Liên luôn mà… Có điều sau khi xác định yêu Hủ Liên thì hắn thủ thân như ngọc, còn giải tán hậu cung vì nàng nữa. Tóm lại, nam chính không xấu xa đâu.
Ban đầu Điền Triết Liên không có hảo cảm với nàng vì nàng là người của Nam Cung gia. Sau đó hắn dần cảm thấy nàng thú vị. Tình yêu của hắn dành cho nàng đến khá nhanh, nên khiến mình cảm thấy không thật cho lắm.
Vũ vương gia Điền Triết Dực trong một lần tình cờ chứng kiến cách nàng dạy dỗ hoàng tử, hắn cảm thấy thích thú với nàng, mặc kệ việc nàng là hoàng hậu. Có điều, hắn không giành lấy nàng mà giúp đỡ, bảo vệ cho nàng. Sau này hắn hạnh phúc bên Thư Dao – một người xuyên không với lý do chết lãng nhách :3
Tác giả không kèm theo hệ thống phi tần nên mình hơi thắc mắc một chút. Có tác giả cho phân vị “quý phi” là nhất phẩm, có tác giả lại cho là trắc nhất phẩm. Mình tưởng phân vị như thế sẽ có một hoặc hai người thôi chứ. Ai ngờ phân vị “quý phi” có đến ba người: Hồng quý phi, Lan quý phi, Liễu quý phi. Có lẽ do có ba gia tộc lớn kiềm chế lẫn nhau nên mới tác giả mới để cho truyện có ba quý phi, nhưng về thực tế thì mình thấy không hợp lý lắm.
Nam chính trong truyện này là một trong những nam chính vô dụng nhất mà mình đã từng đọc. Cái gì hắn cũng không biết, thắng được người xấu cũng như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, mình chẳng thấy nam chính giỏi giang gì cả. Võ thì không bằng Võ vương Điền Triết Dực; ngốc thì hắn không ngốc nhưng cũng chẳng có điểm nào thông minh; hầu như chuyện gì hắn cũng là người biết cuối cùng… Người giết đám sát thủ được phái đến để giết Hủ Liên là Điền Triết Dực. Người xử lý nữ phụ độc ác Lan quý phi cũng là Điền Triết Dực. Cũng nhờ chiếu chỉ và binh quyền trong tay Điền Triết Dực, nam chính mới lấy lại được binh quyền trong tay Hồng đại nhân. Cũng nhờ Điền Triết Dực đi Tây Vực tìm người nên Hủ Liên mới giải được độc. Những điều nam chính làm được quá ít, trong khi nam phụ lại toả sáng… Điều này góp phần làm mình không thích truyện này cho lắm.
Truyện quá nhẹ nhàng, xử lý ba đại gia tộc quá nhanh. Lan đại nhân mất tiền nên ngã bệnh. Hồng đại nhân vì một đạo chiếu chỉ nên bị tước chức, tước binh quyền. Cả hai đều được giải quyết trong vòng vài chương thôi. Về phần Nam Cung Hoành Văn, mình thấy ông ta từ đầu đã định sẵn sẽ thua khi coi thường Hủ Liên rồi :v Một người có dã tâm làm vua nhưng lại não tàn như thế, thua quá đúng :v Ông ta tới cuối mới bị xử lý chỉ vì Điền Triết Hiên không muốn liên luỵ Hủ Liên và Nam Cung gia thôi. Tóm lại, truyện này không có ai là boss cả, nhân vật phản diện nào cũng vô dụng cả. Ngay cả nữ phụ độc ác Lan quý phi cũng là một nữ nhân não tàn không hơn không kém.
Tình cũ của Nam Cung Hủ Liên (cũ) chỉ xuất hiện ở đoạn đầu và không xuất hiện gì nữa. Tuy nữ chính chẳng liên quan gì tới hắn cả, nhưng tác giả thêm vào chi tiết đó để rồi bỏ qua, thật uổng phí. Tác giả chỉ cần viết “Nam Cung Hủ Liên nghe tin phải gả cho một vị hoàng đế nổi tiếng đào hoa, bay bướm nên tự sát”. Tác giả không sử dụng chi tiết “tình cũ” đó thì thêm vào làm gì nhỉ…
Cách đây hai năm mình xem truyện này thì mình cho 3.5 điểm. Bây giờ mình khó tính hơn nên chỉ cho truyện này 2.5/5 điểm thôi. Truyện có 177 chương nhưng một chương khá ngắn, tính ra truyện chỉ tầm 60 chương thôi. Truyện sủng, nhẹ nhàng, thích hợp đọc giải trí. Mình sẽ không đọc lại truyện này vì truyện chẳng mấy ấn tượng.